Xuyên hồi cổ đại chủng bao tử – Chương 65-66

Chương 65: Khó sinh

.

Lục Viên uống thuốc trợ sản nằm trên giường chờ đợi, Tô Hoài ngồi canh kề bên.

Nam nhân vào phòng sinh là chuyện xấu, nhưng Tô Hoài nhất quyết muốn vào, Tô lão gia không lay chuyển được cũng đành mặc hắn, tất cả những người còn lại trong Tô gia đều nôn nóng đợi bên ngoài.

Sản sao sao đã sớm được mời đến nhưng dựa theo ý của Tô Hoài đợi ở gian ngoài, bao giờ hắn gọi mới được vào, Diệp Khanh cũng được kêu tới hỗ trợ, tất nhiên cũng bị Tô Hoài nhốt ở bên ngoài.

Phòng trong, Tô Hoài cầm tay Lục Viên, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cứng rắn: “Tiểu Viên, nếu chốc lát nữa khó sinh thật, ta cũng mặc kệ mặt mũi ngươi mà gọi sản sao sao vào!”

Lục Viên biết lần này rất nghiêm trọng, y cau mày nhìn qua ổ bụng cao bổng kia, gật đầu.

Qua gần một nén nhang, thuốc trợ sản bắt đầu phát huy tác dụng, Lục Viên cảm thấy bụng bắt đầu đau, nhưng vẫn trong phạm vi y chịu đựng được. Nhân lúc đó Tô Hoài liên tục đút cho y ăn bảo trì thể lực, sau đó trấn an vỗ về Lục Viên đợi hài tử xuất thế.

Sự chờ đợi dường như vẫn xa xôi không thấy bến.

Lục Viên thấy bụng y đau rất bất quy tắc, không phải đau quặn đến mức không chịu đựng được mà cơn đau âm ỉ làm lòng y bức rức không yên. Lục Viên thấy cứ thế vậy cũng không được, thế là bảo Tô Hoài ra kêu mọi người nghỉ ngơi trước, đừng chờ ở cửa, sẵn tiện an trí chỗ ở cho sản sao sao. Còn y thì nằm vật trên giường, động cũng lười động, cơ thể mệt rã rời, thiếp được một lúc lại vì cơn đau mà bật tỉnh. Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hai ngày đau qua đi, y không dám uống thuốc trợ sản thêm nữa.

Trong hai ngày đó sản sao sao có đến ngó qua một lượt, dặn dò y xuống giường đi lại một chút, Lục Viên cũng đồng tình, đi lại giúp em bé mau ra hơn, và thế là y để Tô Hoài đỡ đi lại vài vòng trong phòng. Lục Viên hết hơi hết sức, trên cơ bản đều đổ hết lên người Tô Hoài, vừa đi đầu óc vừa bồn chồn, y biết cơ thể này hư nhược, lần trước sinh non là do có ngoại lực trợ giúp, lần này có khả năng là do thiếu sản lực nên tới tận giờ mới chưa sinh ra được…

**

Ngày lại trôi qua.

Hôm ấy đang đi lại trong phòng đột nhiên Lục Viên đau kịch liệt, phần hông không sao đứng thẳng, y nghe thấy tiếng Tô Hoài hô lên lo lắng, sau đó giữa hai chân chợt nóng, vỡ nước ối.

“Hoài Chi… vỡ rồi, huynh đỡ ta lên giường!” – Lục Viên bỗng hưng phấn, thế này có là gì so ba ngày dằn vặt vừa qua, Tô Hoài cũng chẳng chờ dìu y nữa, hắn bế xốc y lên giường. Sản sao sao cũng kích động, kêu trợ thủ tiến vào chuẩn bị đồ nghề đỡ đẻ cho Lục Viên.

*

“Sản đạo mở tám chỉ!” – Lục Viên vẫn không cho những người khác ngoài Tô Hoài nhìn sản đạo của mình, nghe Tô Hoài nói xong, y lại hít sâu một hơi, vốn tưởng rằng kế tiếp sẽ thuận lợi tiến hành, ngờ đâu cố sức nửa ngày rồi mà em bé vẫn chưa ra.

“Không được, ta thấy sản đạo của ca nhi nhà ngươi quá hẹp, hài tử này lớn lắm rồi, nên bị kẹt…” – sản sao sao lòng như lửa đốt, lau hồ môi túa đầy trán, Lục Viên vì sản đạo mở mà chảy máu đẫm mấy băng vải rồi, nếu cứ để thế thì đừng nói là hài tử, mà ngay cả người cũng mất máu mà chết mất.

Bấy giờ Lục Viên đã đau chẳng còn bao nhiêu sức lực, y chỉ cảm thấy phía dưới kia có dòng nhiệt cứ ồ ồ tuôn, vị ca nhi đỡ đẻ đứng bên đưa tới thứ gì là y lại máy móc chịu đựng uống hết, tay nắm chặt bàn tay Tô Hoài mới cảm thụ được đôi phần chân thực.

Tô Tân sinh non, lại nhỏ nên dễ hơn nhiều so với hài tử đủ tháng, giờ đây y mới chân chính cảm nhận được thế nào là sinh đẻ.

Trong phòng nóng nực bí bách, thần trí Lục Viên có chút mê sản, cơn đau và áp lực trong bụng làm y không thể suy nghĩ được gì, chỉ nghe theo tiếng sản sao sao, mù quáng mà dùng lực, những cơn đau quặn thắt làm y nhiều lần suýt ngất.

Cứ thế mơ mơ màng màng không biết bao lâu, ý thức Lục Viên bắt đầu rời rạc, cảm giác tay Tô Hoài siết chặt tay y mấy lần, rồi sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Lục Viên giác như sức lực cơ thể này đã đến cực hạn rồi, thoáng ngất rồi lại đau mà choàng tỉnh, ngất tỉnh tỉnh ngất qua bao lâu, y mơ hồ nghe thấy sản sao sao nói với Tô Hoài.

“Tô thiếu gia, đã năm canh giờ rồi, nếu hài tử còn không ra sẽ bị nghẹn chết trong bụng mất. Ta thấy hiện giờ ca nhi nhà ngươi hết sức rồi, máu chảy nhiều lắm, y không chống đỡ được đâu, Tô thiếu gia quyết định đi!”

Quyết định??

Lục Viên nghe thấy mấy chữ này mà thoáng tỉnh, cau mày muốn mở miệng lại nghe thấy sản sao sao hỏi: “Giữ người lớn hay hài tử?”

Ôi mẹ nó, đoạn đối thoại cũ rích này sao lại dính lên người Lục Viên y cơ chứ?!!

“Ngươi có đỡ đẻ không! Ta… có thể!” – Tô Hoài chưa kịp trả lời, Lục Viên đã dùng sức lực cuối cùng mà rống lên, rồi y thở hổn hển, siết chặt tay Tô Hoài lắc đầu: “Ngươi đừng nghe người ta nói liều, ta cũng là đại phu! Ta còn ở đây, không thể từ bỏ được… Ngươi có biết nếu giữ người lớn sẽ phải làm thế nào không? Sẽ phải trực tiếp giết chết thai nhi, sau đó lấy ra, ngươi nhẫn tâm thế sao?”

“Tiểu Viên!” – Tô Hoài nhíu chặt mày, vẻ mặt giận dữ tới đáng sợ, tay lại nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y: “Ngươi có biết ngươi chảy bao nhiêu máu không? Có biết hiện giờ sắc mặt ngươi nhợt nhạt thế nào không?” – đoạn hắn quay sang nói với sản sao sao: “Giữ người lớn! Nghìn vạn lần đừng để y có gì sơ sảy!”

“Tô Hoài khốn kiếp!” – Lục Viên bực mình không cho sản sao sao chạm vào mình, rồi lại bị Tô Hoài kìm chặt, muốn tránh cũng không sao tránh được, y liền cắt mạnh vào cổ tay hắn, thẳng đến khi vị tanh tràn miệng Tô Hoài vẫn không buông.

“Ta có thể! Ngươi phải để ta sinh!” – Lục Viên gần như phát cuồng, mắt y đỏ hồng, y biết, nếu giờ khắc này Tô Hoài không để y cố gắng, chắc chắn y sẽ hận hắn suốt đời.

“Tiểu Viên…” – Tô Hoài nhìn bộ dạng điên cuồng của y mà lòng hắn thắt lại.

“Hài tử không ra được không phải do cốt cách ta mà do ta không có sức, sản đạo không đẩy… ngươi giúp ta ấn bụng đi, ta sẽ dùng sức, con còn sống mà, sao có thể bảo giết là giết được chứ!” – Lục Viên run rẩy, cố sức mà rống lên, sản sao sao thấy y vậy cũng muốn thử một lần, giả như nếu ấn thành công không chừng có thể sinh được hài tử.

“Cho ngươi nửa canh giờ, nếu hài tử không ra thì không sinh nữa!” – Tô Hoài khó chịu đáp ứng, sau đó ra giúp đỡ sản sao sao đỡ đẻ, sản sao sao xoa bóp nhẹ nhàng trên bụng Lục Viên, sau đó ấn xuống.

Đau, đau quá!

Lục Viên đau đến trắng cả đầu, tay chân đều co quắp hết lại, y vẫn liều mạng mà dùng sức, đầu óc rỗng tuếch và trắng xóa, chỉ biết mình phải gắng sức, phải gắng sức, dùng lực, và dùng toàn lực…

“Tô thiếu gia, ngươi xem, đầu đứa bé ra rồi! May quá, Tô ca nhi, cố dùng sức thêm nữa, cố lên!”

Lục Viên thở hắt một hơi, cả ngươi run rẩy, vị ca nhi đỡ đẻ đứng bên lại cho đút cho y thứ gì đó, Lục Viên bất chấp tất cả lập tức nuốt trọn, sau đó là gắng sức…

Y cảm thấy rõ rệt xương sườn mình đau thắt, y biết đó là hài tử muốn sống tự đẩy bản thân ra ngoài. Đôi mắt đã nhòa lệ, lòng y chợt dâng luồng sóng sức mạnh vô hạn, hừ hừ mấy tiếng, liều mình…

“Oaaaa…”

Tiếng trẻ con khóc nỉ non xé toạc không gian đông đặc và bức bối, Lục Viên thoát lực đổ về giường, toàn thân xụi lơ mệt lử, mí mắt díp lại yêu cầu được ngủ, tiếng Tô Hoài nhỏ nhẹ bên tai: “Tiểu Viên, ngươi cực khổ rồi, là một nam nhi.”

Lục Viên muốn mở mắt nhìn, song mí mắt kiệt lực bất động, chỉ có tâm trí y là tự nhủ rằng – đời này không bao giờ đẻ nữa.

Rồi đột nhiên, bụng lại bắt đầu đau, y cau mày, rên khẽ thành tiếng.

“Ôi trời, hình như còn một đứa nữa!”

Sản sao sao ré lên một tiếng kinh thiên động địa, Lục Viên vì đau mà thất thanh hô hào, rất nhanh sau đó sản sao sao lại tiếp tục ra ấn bụng y, Tô Hoài cũng siết chặt tay y.

“Tô ca nhi, dùng thêm sức đi, sản đạo đã mở rộng rồi, lần này sẽ dễ hơn thôi!”

Y cũng muốn dùng sức lắm chứ, nhưng giờ đây ngón tay y còn chả nhúc nhích được nữa là, lấy đâu ra sức mà dùng…

Lục Viên đau khổ hừ hừ, đầu thì chửi rủa, nhưng vẫn cố, cố, cố gắng, cắn môi. Mùi tang rỉ xuống cuống họng, cơn đau làm y thoáng tỉnh, ngụm lớn ngụm nhỏ thở lấy thở để, y lại cố.

Sản sao sao vẫn cổ vũ, chỉ thấy sức lực cả đời này y dùng hết rồi, hận không thể chết luôn đi cho rảnh, nhưng rồi cứ đến những giây phút tưởng như y sắp bỏ cuộc thì những cái đạp đá của hài tử trong bụng muốn xuất thế lại thành nguồn sức mạnh giúp y kiên trì.

Một đêm dài đằng đẵng, cuối cùng y chỉ nhớ mang máng mỗi một câu sản sao sao hô lên rằng: “Ra rồi!” – sau đó thì lịm đi.

Lục Viên mê man nhiều ngày liền, cơn sốt hậu sản dày vò liên miên, vô tri vô giác nằm trên giường, tỉnh lại bị ép uống bát thuốc, uống xong lại tiếp tục mê man. Niềm vui mừng hân hoan đón chào 2 hài tử trong Tô gia cũng vì tình trạng sức khỏe của Lục Viên mà giảm đi mấy phần. Tô Hoài thì càng ngày càng lo lắng, ngày ngày chăm sóc y, một tấc cũng không rời, chỉ sợ vừa rời thôi là y sẽ xảy ra cơ sự gì.

Trông bộ dạng hôn mê của Lục Viên mấy ngày nay cũng thật dọa người, y luôn mê sảng lảm nhảm những điều gì đó, Tô Hoài ghé lại gần cũng không nghe rõ, mỗi lúc như thế hắn chỉ biết nắm thật chặt tay y cầu y tỉnh táo lại.

*

Hôm đó, Tô Hoài như thường lệ lau người cho y, chải vuốt mái tóc bết mồ hôi của y, ngón tay mơn trớn khuôn mặt hồng au của y, nó vẫn nóng như trước, hắn lại yêu thương mà khẽ vuốt.

“Cha, A sao khó chịu lắm phải không? Sao A sao cứ cau mày hoài vậy ạ?” – tiểu Tô Tân kiễng chân ngước nhìn bên đầu giường, đôi mắt đơn thuần chớp chớp, trề môi rầu rĩ hỏi. Mấy ngày nay, tiểu Tô Tân vẫn oán giận A sao sinh hai đứa em thì quên mất nó, nó tủi thân lắm, vừa nói vừa không cam lòng mà nắm tay Lục Viên.

“A sao con mệt mỏi quá, cần ngủ nhiều thêm một chút, Tân nhi ngoan, chúng ta đừng làm ồn nhé.” – Tô Hoài bắt cánh tay không an phận của tiểu Tô Tân, bế nó ôm vào lòng. Tô Tân mi mục như họa, khuôn trăng mềm mại trắng trẻo, đôi mắt như nước sánh, khóe mắt chân mày rất giống Lục Viên, Tô Hoài lại vươn tay ra nhẹ vuốt, sủng nịnh vô cùng.

“Cha ơi, vì sao A sao lại mệt như vậy ạ?” – tiểu Tô Tân quay ra nhìn gương mặt mê mệt ngủ của Lục Viên, thì thào hỏi.

“Ừ, là cha không tốt nên A sao con mới mệt như vậy.” – nhu nhu đầu Tô Tân, Tô Hoài thở dài, lòng chát đắng, không phân rõ là cảm động nhiều hơn hay yêu thương nhỉnh hơn. Ngón tay đan vào mái tóc tiểu Tô Tân, Tô Hoài hỏi: “Tân nhi đã thấy đệ đệ chưa?”

Tiểu Tô Tân vừa nghe đã nhăn mặt chun mũi, hừ: “Cha gạt con! Chúng nó chả khả ái gì cả, bẩn lem lem, xấu lắm!”

Tô Hoài cười cười: “Đó là đệ đệ con.”

“Hông phải đâu nha! Con đẹp hơn chúng nhiều! Cả hai đứa chúng nó là tiểu quái vật thì có!”

“Ăn nói hàm hồ, lại ngứa mồm rồi hả!” – từ trên giường bỗng vang một câu như thế, cả Tô Hoài và tiểu Tô Tân đều đồng loạt giật mình, quay ra nhìn mới thấy Lục Viên tỉnh từ lúc nào không hay, gương mặt hãy còn hồng hồng, nhưng có tinh thần hơn, mà tinh thần này đại thể là do tức giận.

“A sao!” – tiểu Tô Tân hét lên hoan hỉ, nó bổ nhào tới cọ cọ.

Lục Viên nhăn mặt, y vốn pó tay với hài tử dính người này, Tô Hoài lại chỉ nhấc tay một cái đã ôm ngang tiểu Tô Tân trở về, thầm thì với nó câu gì đó là nó an phận hẳn, còn ra vẻ rất hiểu chuyện lễ phép thưa: “Vâng, A sao vừa mới tỉnh, phải bắt mạch rồi uống thuốc, con không quấy rầy A sao nữa đâu, con ra ngoài thông báo với gia gia và Hoa gia gia…” – dứt lời, nó lạch bạch lạch bạch chạy ra ngoài.

“Thằng nhóc con này với ta thì tùy hứng, mà với huynh lại ngoan ngoan phục tùng gớm!” – Lục Viên hừ thành tiếng, tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn còn vài phần hư nhược.

Tô Hoài cũng không để tâm nhiều câu nói mát của y, hắn chỉ dịu dàng nhìn y thật kỹ như thể nhìn bao nhiêu cũng chưa đủ, tay kéo cổ tay y, bắt mạch, ôn nhu nói: “Thân thể thế nào, còn khó chịu không?”

“Lời thừa! Ta nói cho huynh biết, đây là lần cuối cùng, sau này có chết ta cũng không sinh đâu!” – Lục Viên hung hăng nguýt Tô Hoài một cái cho bõ tức, tinh thần khá lên thật.

Tất nhiên Tô Hoài không tức, hắn mặc cho y trút giận, ngắm nhìn y đã mắng chửi đã rồi mới vươn tay sờ lên khuôn mặt y: “Được rồi, mới tỉnh có đói không? Ăn chút gì đó trước rồi mắng tiếp.” – nói rồi Hoa Tử bưng đồ ăn vào. Nguyên là nó đã thấy tiểu tiểu ca nhi gào thét ầm ĩ khắp nhà rằng A sao đã tỉnh nên đã chạy đi chuẩn bị cơm cháo ngay, cũng biết tỏng thiếu gia nhà mình nhất định phải cùng thiếu sao sao thân mật mấy câu nên đứng ngoài chờ thời cơ thích hợp mới vào.

Hoa tử thề, khụ khụ, nó thực sự không nghe lỏm… thật đấy…

**

Tối hôm đó, Lục Viên đã lên tinh thần trông thấy, cũng không còn sốt như trước, lúc này đây y mới thấy song bào thai mình lao lực sở sinh.

“Bảo sao mà khó, ra là song sinh…” – Lục Viên và Tô Hoài mỗi người ẵm một đứa, hai bé con đều đang ngủ, đôi mắt híp dài nhắm tịt thành một đường chỉ, khuôn mặt hồng hào mới chào đời, miệng nhỏ chu chu, trông đáng yêu lắm. Song sinh quả nhiên giống nhau như đúc, ngay cả Lục Viên cũng không phân biệt được đâu là ca ca đâu là đệ đệ.

Tô Hoài chỉ đứa trong lòng mình, rồi chỉ đứa trong lòng Lục Viên, tuyên bố từng cái tên mà Tô lão gia đã vắt óc suy nghĩ: “Ban đầu định đặt là Tô Văn, Tô Mặc, kết quả là khi hài tử vừa chào đời lại đổi thành Tô Niệm, Tô Ân, lão ta muốn hướng về ngươi…”

Y chăm chú nhìn bé con quấn tã không cục cựa trong lòng, mồm lại lẩm bẩm: “Được, nếu đã hướng về ta thì đứa bé này tên là Tô Yêu đi, sau đó không sinh nữa!” <Tô Yêu- Yêu:út>

Tô Hoài bật cười, tay lại nhu đầu y, rồi đột nhiên Lục Viên như bừng tỉnh đại ngộ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Hoài: “Nghe thấy không đấy, ta nói ta không sinh nữa, ngươi lập cam kết đi!”

Tô Hoài nom vẻ chống nách chống hông hùng hùng hổ hổ của y mà phì cười, tay chọt chọt má y, thân thiết bảo: “Ừ, theo ý ngươi.”

“Nói suông không tính, mau lập cam kết đi, nếu ngươi làm ta sinh nữa thì sao hả? Phải phạt ngươi thế nào?”

Tô Hoài lắc đầu, chồm tới hôn chóc lên đôi mày nhíu chặt của y: “Phạt à… một năm không lên giường với ngươi, thế nào?” – âm thanh cuối cùng cực kỳ u tối, mặt y hốt nhiên bừng đỏ, tiếp sau đôi môi đã bị Tô Hoài cướp.

Mặt đỏ, lòng ngứa ngáy, đầu óc đầy tình ý ngọt lịm, còn đâu mà đào sâu đuổi tận lời hứa hẹn kia nữa.

Nào biết rằng cái gọi là nghiêm phạt kia có khác gì không phạt đâu cơ chứ. Song, cho tới tận nhiều năm qua đi, sau lần thứ hai gia tăng thêm 2 miệng ăn cho Tô gia y mới ngớ ra, nếu quả thật y có em bé thì liệu Tô Hoài có không lên giường với y cả năm thiệt hay không?

.

.

.

.

Chương 66: Vĩ thanh

.

Lần sinh thứ hai này quả thật đã làm Lục Viên tổn thương nguyên khí nặng nề, phải dưỡng tận ba tháng mới được Tô Hoài chấp nhận cho y ra ngoài. Dạo này Tô Hoài bận bịu việc tiếp nhận hiệu thuốc của lão bản mập, Lục Viên vừa tham mưu cho hắn vừa tiếp tục nối tiếp sự nghiệp sữa dê, hàng ngày vẫn lôi kéo Hoa Tử rong quầy ra ngoài như trước.

Tiểu Tô Tân đã được hai tuổi rưỡi, trắng trẻo mập mạp đáng yêu lắm lắm, chân tay cũng rắn chắc thần kỳ, ngoài Lục Viên và Tô Hoài ra thì nó thích đeo bám Diệp Khanh nhất, suốt ngày quấn quýt lấy Diệp Khanh mè nheo dạy nó công phu quyền cước. Vì chuyện này mà Tô lão gia ôm không biết bao nhiêu hũ dấm chua, nhưng rồi vẫn thất bại, thế là ông lão chuyển chiến dịch tấn công từ trứng nước sang hai đứa cháu mới chào đời.

Cũng chính vì Tô gia nuôi ca nhi bằng sữa dê, trẻ lớn lên khỏe mạnh rắn chắc mà dăm bữa ngược về trước thôn trấn bị dịch truyền nhiễm hoành hành lại chỉ có ca nhi của Tô gia không bị. Hoa Tử lại là chủ nhân của chiếc lưỡi dẹo quẹo lắt léo trăm đường, lời từ miệng nó nhả ra thì một đồn mười, mười đồn trăm, cả trấn ai mà không biết ca nhi Tô gia uống sữa dê càng ngày càng khỏe, làm sao mà bị bệnh chứ. Bởi thế mà việc buôn bán của Lục Viên cứ lên như diều gặp gió, chỉ sau hai tháng mở hàng đã thu hút được hàng tá khách hàng, còn nhận cả đơn đặt hàng đặt trước như bán rượu, ngày ngày y chở hàng tới tận cửa.

Việc buôn bán đi vào quỹ đạo, Lục Viên liền giao công tác cho Hoa Tử, còn y thì theo chân Tô Hoài tất bật mở y quán, tất nhiên y đóng vai đại phu rồi. Lục Viên dùng kiến thức y học kiếp trước trong việc giúp đỡ dựng phu, lo liệu vấn đề ngừa dựng hạn chế dục vân vân, nhất thời, cuộc sống càng thêm phong phú hoan hỉ hơn.

Rốt cuộc y cũng có cơ hội đại triển tay nghề, toàn tâm toàn ý học y thuật, khắc khổ nghiên cứu, thỉnh thoảng còn hí hoáy làm mấy thí nghiệm kỳ quái gì đó. Ban đầu Tô Hoài còn chả để ý, tùy cho y nghịch ngợm, nhưng tới một ngày, khi thí nghiệm ấy được thực thi trên người mình thì rốt cuộc Tô Hoài mới chết điếng.

“Đây là cái gì?” – bên trong màn cảnh xuân vô biên, mà Lục Viên lại đang táy máy trong tay một thứ đồ chơi cổ quái, rất chi là sát phong cảnh.

“Ruột dê!” – Lục Viên thản nhiên trả lời.

“Ta biết là ruột dê rồi, ý ta là ngươi cầm nó làm gì?” – vẻ mặt Tô Hoài bất thiện.

“Vậy ta hỏi lại ngươi, rõ ràng ta đã bảo đừng phóng ở bên trong, ngươi tuân thủ được mấy lần?” – Lục Viên trợn mí, tuyệt không sợ Tô Hoài.

“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ruột dê này thì có liên can gì…” – lúc này đây sắc mặt Tô Hoài đã đen thiệt là đen.

Lục Viên lắc đầu, tỏ rõ vẻ đàn gảy tay trâu rồi bắt đầu kiên trì giải thích: “Đây không phải ruột dê thường đâu, ta đã phải vất vả chạy đến không biết bao nhiêu cửa hàng thịt mới chọn được chiếc ruột dê thích hợp nhất này đấy, kích cỡ nhỏ gọn mà ngay cả nước cũng khó rò nhá…”

“Thì sao?” – Tô Hoài nheo mắt.

“Thì sao à… khụ khụ, ta biết giờ không thể cầu huynh phóng ở bên ngoài, dù sao muốn phanh lại cũng đâu có dễ. Không bằng… huynh dùng cái ruột dê này bọc ra ngoài? Cái ruột dê này mềm lắm nhá, cũng không rò rỉ, vừa dùng để tránh thai nữa! Hoài Chi, huynh nói xem cách của ta có hay không? Á… Hoài Chi? Sắc mặt huynh không tốt lắm, khó chịu hở?”

“Tiểu Viên, ngày mai ngươi không cần tới y quán.”

“Ể, vì sao?”

“Vì… ta sợ ngươi vất vả.”

“Vất vả, sao ta lại vất vả?”

“Chờ lát nữa ngươi biết ngay…”

Tiếp theo, cả gian phòng chỉ còn ngập tiếng khóc lẫn âm thanh rên rỉ sợ hãi của Lục Viên, tròn… một đêm.

**

Ngày lại nối đuôi nhau êm đềm qua đi, nháy mắt, Tô Tân đã 5 tuổi, đôi song sinh cũng lên 2 – tuổi dính người. Tô gia lại đón thêm chuyện hỉ, Hoa Tử thành hôn, về phần đối tượng thì tất nhiên là Diệp Khanh – người bị Hoa Tử truy đuổi mãnh liệt suốt 5 năm qua.

Về chuyện này, rõ ràng Tô Tân còn vui hơn cả Hoa Tử, từ khi Diệp Khanh đáp ứng dạy võ thuật cho nó thì địa vị của Diệp Khanh đã vượt qua cả Lục Viên và Tô Hoài, trở thành vị sư phụ quan trọng nhứt của nó. Tất nhiên là khi đứng trước sự uy hiếp siêu cường của cha thì tước hiệu này tự động biến thành con-yêu-quý-cha-nhứt-trên-đời, đứng thứ nhì mới là vị sư phụ thân yêu của nó, mà tiếng “cha” này thực chất là A sao nó khi 2 người ở một mình với nhau đó mà, khụ khụ… tất nhiên A sao cũng quan trọng lắm, chẳng qua trong cảm nhận của nó thì A sao nó là người đáng yêu nhứt, nhẹ dạ nhứt và dễ bắt nạt nhứt, quan trọng cũng là vì phương diện này thôi hà.

“A sao, A sao, Hoa Tử thúc thúc có nhà không ạ?” – hôm đó, vì vị sư phụ thân yêu của nó thành thân, Tô Tân đành gác công việc chơi bời giữa chừng để về nhà sớm một chút, vừa vào cửa đã quấn lấy Lục Viên liến thoắng hỏi.

“Giờ chỉ có hai chúng ta, sao con lại gọi ta là A sao hử?” – Lục Viên giận dỗi cốc đầu nó cái, tất nhiên là nhẹ thôi.

“Ui ya… Hoa Tử thúc thúc có nhà không ạ?”

Hứ, thằng oắt con này càng lớn càng chả coi ai ra gì, ngay cả y nó cũng không để vào mắt! Y phải cho cái thằng oắt con này một bài học mới được!

Lục Viên tức giận trừng trừng với Tô Tân, vút tay lên… vút tay lên sờ đầu nó: “Tân nhi tìm Hoa Tử thúc thúc làm gì nào?”

Được rồi, Lục Viên y luôn không chống cự lại được những đứa bé khả ái dưới mười tuổi…

“Sự phụ con gả cho Hoa Tử thúc thúc, con phải đi tìm thúc ấy để đàm thoại, đe hắn đừng mơ tưởng đến chuyện khi dễ sư phụ con, bằng không…”

“Bằng không thì sao?” – Lục Viên lấy làm thú vị, gặng hỏi.

“Phư —— bằng không con sẽ thi triển quyền pháp, chưởng pháp, rồi cả cước pháp mà sư phụ dạy đánh hắn sứt đầu mẻ trán, sau đó đánh gãy tay gãy chân tống vào sài phòng, không cho cơm ăn, không có nước uống…”

Tô Tân càng nói càng hoan hỉ, Lục Viên càng nghe càng cau mày, y cứ tưởng Tô Tân bị chiều hư, càng lớn càng kiêu căng tùy hứng mà không biết rằng – Tô Tân chỉ đang nhớ tới câu chuyện nó với đám hài tử trong xóm được nghe từ người thuyết thư vào ban ngày rồi về nhà thăm mắm thêm muối nói bậy bạ cho sướng mồm thôi.

“Hư thân! Hoa Tử thúc thúc là trưởng bối của com, sao con học cái thói hư đốn ấy hả?” – Lục Viên nghiêm khắc giáo huấn nó.

Tô Tân trề môi: “Hức vâng ạ… mà thôi, con không đánh Hoa Tử thúc thúc nữa đâu, dù sao võ công của sư phụ cũng rất cao, con mà còn đánh phụ nữa thì Hoa Tử thúc thúc thảm thương lắm… Con sẽ đi nói với thúc ấy, nếu thúc ấy mà khi dễ sư phụ con, con sẽ… đúng… con sẽ méc cha trừ tiền lương của thúc ý!”

Lục Viên đầy đầu hắc tuyến: “Hoa Tử thúc thúc quả là đáng thương.”

Đang nói đột nhiên Hoa Tử nhảy vào – “Ta đáng thương á? Thiếu sao sao thiệt thích đùa, hôm nay ta là người hạnh phúc nhất trên đời đấy chứ! Hô hô hô…” – người ngợm đã được tút tát tươm tất, chỉ còn mỗi y phục tân lang là chưa thay, Tô Tân vừa thấy Hoa Tử đã ra vẻ cụ non trầm giọng bảo: “Hoa Tử thúc thúc, con cần phải nói chuyện với thúc.” – rồi lôi Hoa Tử đi.

Diệp Khanh không có nhà lẫn bà con thân thích trong thôn nên được rước thẳng từ y quán tới Tô gia, Tô lão gia vẫn coi Hoa Tử như con nhà mình nên hôn sự được tổ chức rất long trọng, kiệu hoa tuấn mã, kèn sáo rộn rã tới cửa nhà, tuy người tới tham gia không đông lắm nhưng đều là những bằng hữu tri kỷ tâm giao, cả đêm nháo nhiệt phi thường, nhất là ba hài tử, một đứa 5 tuổi và hai đứa y trang nhau 2 tuổi, chạy chạy nháo nháo nháo loạn cả, đầy ắp cảm giác con cháu mãn đường, ấm cúng tình thân.

Lục Viên đời nào chịu ngồi yên, là một người thích náo nhiệt tất nhiên y cũng chạy đi nháo động phòng, đầu tiên là cầm một chiếc gậy dài có treo quả táo trên đỉnh để Hoa Tử bế Diệp Khanh, Diệp Khanh sẽ với tới quả táo cắn một miếng, mang ý chúc phúc bình an.

Nào ngờ Hoa Tử còn chưa kịp ôm người ta, Diệp Khanh đã phi thân ngậm luôn quả táo nhảy xuống. Cả nhà choáng váng, chỉ có tiểu Tô Tân chen mỏ vỗ tay hét toáng – Sư phụ hảo công phu.

Mọi người hết cách đành yêu cầu việc thứ hai là hai ngươi hôn một cái coi như xong. Diệp Khanh nhăn nhó, nhưng cũng sợ mọi người ầm ĩ mà mặc cho Hoa Tử hôn, chẳng qua Hoa Tử mới chạm được một chút đã bị tiểu Tô Tân tót tới túm cổ áo Hoa Tử, vừa kéo vừa rống: “Chẳng phải con đã bảo không được khi dễ sư phụ con rồi sao, thúc cắn sư phụ con làm gì, cắn sư phụ con làm gì hả?”

Lục Viên mặt đen, còn Diệp Khanh lại vẫn ung dung đứng nhìn, cuối cùng mới phun một câu: “Tân nhi, giỏi lắm.”

Giờ khắc này Lục Viên mới thực sự lo lắng thay cho hạnh phúc của Hoa Tử.

**

Yến hội tan đã là nửa đêm.

Khi Lục Viên về phòng mới thấy Tô Hoài đang hai tay ôm cặp song sinh dỗ chúng ngủ, hai thằng bé ầm ỹ quấn lấy hắn đòi nghe kể chuyện.

“Cha, cha, con muốn nghe chuyện! Con muốn nghe câu chuyện khỉ với hòa thượng cơ…” – ca ca Tô Niệm ì xèo.

“Ừa.” – Tô Ân – tên như người, rất phù hợp với vẻ lãnh đạm. <Tô Ân – Ân: Ơn nghĩa>

“Chuyện này cha con không biết đâu, để ta.” – đúng lúc Lục Viên đi tới, đắc ý bảo.

“A cha! A cha ôm ôm!” – Tô Niệm vừa thấy Lục Viên đã rạng rỡ mặt mày, tay không ngừng với với, miệng thì ngọt lịm. Từ khi Lục Viên dặn nó không được gọi là A sao, nó đã tự ý đặt cho y một danh xưng mới, A cha.

Tất nhiên Lục Viên được nó gọi thế thì mát dạ lắm, ôm lấy Tô Niệm xoay xoay một vòng, sau đó mới quay sang nhìn Tô Ân, thằng bé này thật đáng yêu hết sức, vẻ mặt thì rõ vẻ chả-liên-quan-gì-tới-ta-sất, nhưng đôi mắt phượng lại cứ chăm chú nhìn hai cha con Tô Niệm Lục Viên.

“Tiểu Ân có muốn ôm không nào?” – Lục Viên lại gần dụ khị nó.

“Có ạ.” – Tô Ân lại tiếp tục tên như người.

Lục Viên ha ha cười, vươn tay bế nó. Cặp song sinh này đặc biệt dính chặt lấy y như thể biết rằng y đã chẳng dễ dàng gì sở sinh ra chúng.

“A cha thơm quá, A cha mềm mại thoải mái nhứt… A cha, Tiểu Niệm muốn ngủ với A cha!” – Tô Niệm bắt đầu sử chiêu làm nũng sở trường, đầu ngả vào ngực y, cọ lại có, sau đó ngẩng đầu, giương hết cỡ đôi mắt trong veo như nước, chớp chớp hàm chứa ẩn tình, khả ái vô ngần.

“Con nữa.” – Tô Ân cũng xụ mắt, cùng mè nheo với Tô Niệm.

Lục Viên khó đỡ nhất chính là trẻ con làm nũng, lúc này cũng thế, kết quả là Tô Hoài với vẻ mặt bình tĩnh ôm Tô Niệm kéo ra: “Không được! A sao ngủ với con cả nửa tháng nay rồi, con phải học cách tự giác ngủ!”

“Hu hu… A cha, cha dữ với con…” – Tô Niệm nước mắt ngắn nước mắt dài lên án với Lục Viên.

“Hoài Chi, Tiểu Niệm mới hai tuổi, muốn ngủ với ta là bình thường, Tiểu Niệm lại sợ tối, tự ngủ khổ thân lắm!”

“Đúng ạ!” – Tô Niệm gật đầu, Tô Ân ngồi trong lòng Lục Viên giãy cánh tay vỗ vỗ lên đầu Tô Niệm như bất mãn với việc ca ca đoạt lời thoại của mình.

“Không được.” – Tô Hoài không nhường nửa bước, cau có nhìn chằm chằm Lục Viên, đôi mắt sâu thăm thẳm kia khiến Lục Viên thấy rét cả sống lưng.

“A cha ~~~~” – Tô Niệm kéo âm dài thiệt dài, tiếng “cha” kia nhất thời kích thích bản năng làm cha trong Lục Viên.

“Có gì mà sợ chứ, hôm nay ta ngủ với hai đứa nó!” – Lục Viên hừ một tiếng, ôm chầm lấy Tô Niệm nằm kềnh lên giường. Tô Hoài lạnh mặt nhìn bóng lưng y, đôi mắt kia, thâm u không thấy đáy…

**

Nửa đêm.

“Ư… Hoài Chi… huynh làm gì vậy?” – Lục Viên đang ngủ say bỗng thấy mặt ngưa ngứa, tiếp theo là môi ẩm ướt lại mềm mại, giật mình bừng tỉnh thì thấy mình đang bị Tô Hoài hôn, giận lắm, mà vẫn sợ hai nhóc tiểu quỷ đang ngủ yên bên cạnh nên không dám lộn xộn, cố nén tới khi hắn hôn xong mới dùng khẩu hình lên án.

Tô Hoài liếm liếm môi tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nhếch mép cười xấu xa với y: “Tiểu Viên, đã lâu chúng ta chưa làm.”

Lục Viên sửng sốt, mắt trợn tròn, bên cạnh hai người còn hai bé con đang ngủ, lúc này đây Tô Hoài đã xoay người áp lên y, tay lần mò tới trước ngực y, luồn tay vào trong vạt áo.

“Ngươi… ngươi điên rồi!” – Lục Viên vẫn dùng khẩu hình nói với hắn, giãy cũng không dám giãy vì sợ đánh thức hai đứa bé dậy, vậy nhưng Tô Hoài lại chả có tý tự giác nào cả, tay cứ niết cứ nhu trên người y, đến khi mặt Lục Viên đỏ sậm, không nén được tiếng thở dốc.

“Ta đã bảo ngươi hôm nay không được cho con ngủ ở đây rồi mà.” – Tô Hoài vẫn rất bình tĩnh như thể không thấy sự tồn tại của hai đứa trẻ bên người, tay mặc sức khiêu khích, thẳng tới khi Lục Viên giận thật, vươn tay giữ chặt cổ tay hắn, Tô Hoài liền đổ xuống hôn y lần hai.

Nói hôn cũng không đúng, gọi là khiêu khích thì chuẩn hơn, Tô Hoài gần như chà đạp và nhấm nháp đôi môi Lục Viên, hôn tới độ dậy tình, Lục Viên bị hôn nóng ran cả người, phần hông mềm nhũn, nơi nào đó trên người đang thư thư ngủ cũng bật tỉnh tinh thần.

Nhịn tiếng rên rỉ nơi cuống họng khiến y muốn phát rồ, y sống chết đẩy vai Tô Hoài ra.

“Cha…” – Tô Niệm bỗng nhiên mơ màng gọi, Lục Viên giật bắn mình, Tô Hoài lập tức thối lui. Bấy giờ Tô Niệm đã tỉnh, dụi dụi mắt, nghi hoặc nhìn Tô Hoài: “Cha không ngủ ạ?” – lại quay ra nhìn Lục Viên: “Ôi? Mặt A cha hồng lắm lắm, có phải A cha khó chịu không ạ?”

Khó chịu á, hiện giờ đúng là y đang khó chịu lắm đây!

Điều chỉnh lại nhịp thở, y đè xuống thứ tình đã bị khơi mào, tận lực nói một cách bình thường: “Không có gì việc, cha… cha muốn đi mao xí!” – đoạn vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, đúng lúc đó Tô Ân cũng tỉnh, nó ngồi dậy, nhìn Lục Viên đang luống ca luống cuống, rồi đột nhiên giơ một ngón tay chỉ: “Đây là gì ạ?”

“Hả?” – Lục Viên ngẩn người, cúi đầu nhìn hướng chỉ của Tô Ân, vừa nhìn đã sững cả người, mặt liền tím.

Là cái gì à… khụ khụ, hẳn Tô Ân của chúng ta muốn chỉ chiếc tiết khố Lục Viên mặc đang dựng thành cái lều nhỏ nhỉ!

Lục Viên cười gượng, bảo: – “Hỏi cha con ấy!” – rồi chạy vèo ra ngoài.

Hai tiểu quỷ đồng loạt dòm đôi mắt ngây thơ trong sáng và ham học hỏi sang Tô Hoài.

“Lớn rồi con sẽ hiểu.” – Tô Hoài thờ ơ bỏ một câu, đứng dậy: “Cha cũng đi mao xí.” – rồi cũng nối gót Lục Viên ra cửa.

“Tiểu Viên.” – Tô Hoài đuổi theo liền thấy Lục Viên đang đứng thở gần chuồng dê, hắn đi tới nhẹ nhàng ôm y.

“Đồ Tô biến thái, mụ nó tinh trùng thượng não còn muốn kéo ta chết theo hả!” – Lục Viên vừa quay đầu đã văng tục xa xả, lời chưa dứt đã lại bị Tô Hoài nhanh chóng lấp lại.

“Chạy ra sân thế này không sợ đánh thức mọi người sao?”

“Cút…” – Lục Viên khóc không ra nước mắt, hung hăng giãy dụa.

“Cút đi đâu nào?” – Tô Hoài lại càng dính chặt lấy y, còn thổi thổi vào tai y.

“Ưm…” – Lục Viên giật thót, cả ngươi run run, biết cả người lại nóng thêm vài phần, y oán giận cắn răng toẹt một câu: “Bếp…”

Tô Hoài nhếch mép cười, hôn chóc lên vành tai y rồi tha lôi một mạch vào bếp, tất nhiên không quên đóng kín cửa.

“Này… đừng có hôn nữa… giúp ta giải quyết trước đi… Chết tiệt! Sờ chỗ nào đấy hả! Ngươi tưởng ta cho ngươi làm nguyên bộ trong đây à?”

“Ở đây có nước nóng, tiện tắm luôn.”

“Vấn đề không nằm ở đó… ư… không được, ta muốn… Aaa…” – Lục Viên bám lên người Tô Hoài, người cong như cung, ngực phập phồng vì cơn thở dốc kịch liệt, cuối cùng đầu ngửa ra sau thét một tiếng thoải mái.

“Tiểu Viên, tới bên kia đi.” – Lục Viên hãy còn đang trong giai đoạn hoàn hồn, Tô Hoài lại ghé vào lỗ tai y khàn khàn gọi, y còn chưa kịp phản ứng đã bị người ôm đi, trực tiếp thả lên bàn.

“Ngươi… không phải muốn làm nguyên bộ thật đó chứ?” – Lục Viên hoảng hốt, mặt bàn lạnh toát làm y giật bắn.

“Vốn muốn làm trên giường, đáng tiếc là ngươi không cho.” – Tô Hoài cười cười, chất giọng trầm thấp gợi tình mê hoặc y hít thở ồ ồ, sau đó lại bị hút hồn vào đôi mắt như có lửa của hắn mà ngẩn ngơ nằm yên trên bàn.

Chớp mắt tiếp theo, cơ thể Tô Hoài dán lên cơ thể y, bàn tay quen thuộc, nụ hôn quen thuộc và cả khoái cảm quen thuộc làm thần trí y mê đắm.

“Ngươi… cái gì vậy?” – tia lý trí cuối cùng còn sót lại cùng ánh trăng mờ mờ đủ để y thấy Tô Hoài đang cầm một thứ gì đó trên tay.

Tô Hoài không trả lời mà nếm nếm đầu ngón tay hắn, sau đó cười, đút ngón tay vào miệng y.

“Ô…” – Lục Viên nhíu mày, muốn đẩy ra nhưng rồi chợt nhận ra mùi vị này quá quen thuộc, bỗng mắt y trợn tròn – chẳng phải đây chính là sữa dê được y chế bậy bạ thành pho mát đó sao? Không phải Tô Hoài định…

Chưa kịp cho y kịp phản ứng, ngón tay Tô Hoài đã rút ra, từ môi y, tới chiếc cằm trơn nhẵn, đi xuống và đi xuống, pho mát đi tới đâu hắn hôn tới đó.

“Không tệ, cũng ngon lắm.” – hôn tới bụng dưới, Tô Hoài đột nhiên ngẩng đầu cười, sau đó đem miếng pho mát còn thừa bôi lên phân thân y, ngậm lấy.

“Aaaa…” – Lục Viên bị cơn khoái cảm mãnh liệt ấp tới, cơ thể y căng lên, tiếng kẽo kẹt của chiếc bàn cũng vang lên hưởng ứng.

“Kiên nhẫn nào, đừng có gọi người tới chứ.” – Tô Hoài mập mờ nói, mồm miệng xấu xa vẫn tiếp tục kiêu khích, tay lại phết miếng pho mát mà sáp nhập vào trong y.

“Ô ô…” – Lục Viên vặn vẹo, y nhét vạt áo mở rộng rơi bên cổ vào miệng mà cắn chặt, ngăn chặn thứ âm thanh xấu hổ chực thoát ra ngoài.

Đêm hãy còn dài, song riêng cảnh tượng kinh diễm vừa rồi cũng đủ kích thích thẳng lên não hắn, Tô Hoài nóng bừng, không nhịn nổi mà tiến nhập vào y.

Nhất thời tiếng cơ thể va chạm đan lẫn âm thanh thở dốc hỗn tạp được đè nén đến cực độ cộng hưởng cùng tiếng kẽo kẹt của chiếc bàn đáng thương điểm tô cho đêm sắc.

**

Thình thình thình ——

Cánh cửa bếp đột nhiên bị đập mạnh, hai con người đang ngâm mình trong dục dũng, sắc mặt vốn rạng đỏ chợt tái mét.

“A cha, cha, hai người có ở bên trong không đó?” – đẩy, đẩy, đẩy, Tô Niệm đứng bên ngoài ráng sức đẩy, chiếc then cửa dịch dịch dịch, sau đó “keng” một tiếng rớt xuống đất, Tô Niệm lại đẩy mạnh phát nữa, cửa bật mở.

“Con biết ngay hai người không có trong mao xí nhất định là tới đây ăn vụng mà! Ô? Cha với A cha đang tắm đó ạ?” – Tô Niệm ngẩn người, bạch bạch chạy tới.

“Con cũng muốn tắm.” – Tô Ân cũng theo vào, dáng vẻ hùng hổ chực bổ nhào vào mộc dũng.

“Không được!!!” – Tô Hoài và Lục Viên đồng loạt hô lên.

Tô Ân chớp chớp mắt, không hiểu, Tô Niệm nghệch đầu sang một bên, hiếu học hỏi: “Vì sao ạ?”

“Vì…” – Lục Viên đỏ mặt, đánh mắt sang Tô Hoài: “Ngươi nói!”

“……” – Tô Hoài lẳng lặng không nói.

“Bởi vì…” – Lục Viên đang mải nghĩ cách đuổi hai tiểu quỷ đi, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, một cảm giác quen thuộc dị thường đột nhiên xộc lên miệng: “Ta buồn nôn…” – rồi thò mặt ra ngoài mép thùng, nôn thốc nôn tháo.

Hai đứa nhóc thấy mà sợ hết hồn, toan chạy lên giúp A sao mình lại bị Lục Viên khoác tay: “Các con về trước đi, cha ngâm một lúc sẽ không buồn nôn nữa…”

– Tắm có thể trị nôn ư?

Bốn con mắt thao láo ngây ngô nhìn sang người cha đại phu của mình.

Tô Hoài rất nghiêm túc gật đầu.

“Ác, A cha cố gắng trị bệnh nhé, Tiểu Niệm về phòng đây ạ.”

“Tiểu Ân cũng về phòng ạ.”

Thấy hai đứa bé ham học hỏi đã đi khỏi, còn cẩn thận đóng dùm cửa nẻo, Tô Hoài mới vuốt vuốt lưng cho y: “Đừng giả vờ nữa, con đi hết rồi.” – sau đó nhăn mặt nhíu mày cử nhử: “Ngươi không nên vờ nôn mửa làm Tiểu Ân với Tiểu Niệm đều cho rằng tắm có thể chữa nôn đấy, sau này lại phải dạy lại…”

Lục Viên thở hổn hển mấy hơi, sau đó cười khẩy, quay đầu nhìn Tô Hoài, cơn giận bừng bừng cháy trong mắt.

“Tiểu Viên?” – Tô Hoài ngẩn người.

“Ngươi lại động tay động chân cái gì đúng không?” – Lục Viên cắn răng hỏi.

“Tiểu Viên?” – vẻ mặt Tô Hoài vẫn mờ mịt.

“Đừng có mà giả ngu với ta!” – Lục Viên muốn túm áo hắn mà rống nhưng phát hiện ra hắn đang cởi trần, thế là y trực tiếp bóp cổ hắn: “Tô khốn kiếp!”

“Tiểu Viên…” – Tô Hoài đã hiểu phần nào.

“Con mẹ nó ngươi còn dám cười! Hiện giờ ta hận không thể giết chết ngươi luôn ấy, ta… ta… ta lại có chửa mẹ nó rồi!”

—— Happy End ——

28 bình luận về “Xuyên hồi cổ đại chủng bao tử – Chương 65-66

  1. Truyện hay quá, kết thúc quá viên mãn đi à~
    thích quá, thích quá!! Cảm ơn bạn đã edit nha!!!
    Mà truyện còn phiên ngoại không bạn, nếu có bạn edit nhanh nhanh nha, kết Tiểu Viên ngây thơ quá !!!

    1. Chi tiết cuối cùng đó cũng làm mình suy nghĩ khá lâu, nhưng cuối cùng vẫn để thế kia.
      Vì đây là 1 câu thô mà, anh Viên anh ý đang tức điên, và anh ấy đang chửi, có ai chửi lại suy nghĩ trước khi nói và dùng từ lịch sự mấy đâu nhỉ ~.~
      Đó là lý do vì sao mình vẫn quyết định để như cũ, nó có thô, nhưng thô kiểu anh Viên XD~
      Dẫu sao cũng cám ơn bạn đã góp ý cho mình nhé :”>

    1. Còn chừng 2pn nữa là hết sạch rồi T^T mình cũng muốn nó dài dài dài thiệt dài nữa để chứng kiến cái gia đình kuté chết ng này lắm XD~
      Đợi mình cố lết 2pn nữa rồi sang *tung bông* nốt cho mình hén :”>

  2. cuối cùng cũng đã đến cuối con đường! ta thực tiếc nuối nhá! *cào cửa* cơ mà cả nhà vui vẻ vầy ta rất mừng! yêu chết ba bé con ấy! thèm nẫng một đứa về nuôi quá! đợi nốt phiên ngoại của nàng a

    1. Mình cũng tiếc ngẩn ngơ T__T ~~~
      Từ lúc xong chính văn tới giờ mình cứ lửng lửng lơ lơ, edit được mấy chữ lại bị dừng, giờ vẫn đánh đu ngay pn 1 kìa :((

    1. Giờ mới đặt chân về tới nhà, xin lỗi vì ko rep sớm cho cô được, chả hiểu sao rep = đt mà mặt cứ thế này =___= chả cảm xúc gì cả!!
      Còn 2pn nữa cơ mà, hết đâu mà hết, mới sắp hết thôi T_T
      Nào ôm cái cho đỡ buồn ~

      1. nào lại ôm *ôm ôm* sắp hết rồi thì cũng hết thôi T.T lại làm cái gì ấm áp vào để cùng múa nhé. chắc đợi hết r mình dọn lều trại qua tư quân nhập mộng cắm thôi T.T

  3. Truyện hay, nhưng hơi thiếu thiếu, thiếu gì đó thì không biết.

    Ta hảo mong có phiên ngoại

    Cám ơn tony rất nhiều vì đã nhọc công kiên trì dịch hết bộ truyện này

    Truyện hơi khiến ta bực, sở dĩ từ cảnh H đầu thì mấy cảnh H sau ko có cảnh nào diễn tả lại hết quá trình

    Anyway, đây là bộ truyện ta thấy dễ thương nhất từ trc đến giờ.

    Ta thích Lục Viên

    1. Cám ơn bạn ^^
      Hì! Mình thấy vậy là đủ rồi, nếu có thêm cũng chỉ là cảnh gia đình yên ấm và ngọt ngọt ngọt thêm mà thôi, mà nó thì dễ gây loãng cho mạch truyện lắm. Chị Tiêu dùng cái kết mở này để dừng câu chuyện càng làm mình yêu quý nó hơn ấy :)
      Muốn đọc H thì đã có các bộ dày H như Mê Dương mà, lúc nào H cũng nguyên bộ thì đọc hay bị nhàm lắm. Mà với 1 người không ham H như mình thì mình rất thỏa mãn với mật độ H và tình tiết hài hước đi kèm với nó rồi =)) yêu lắm ấy chứ!!!
      Phiên ngoại sẽ có nhanh thôi ~ mong là thế =))
      Mình cũng thích anh Viên, anh Tô nữa, bé Tô Tân, Tô Niệm và Tô Ân, thích cả Tô lão gia với gia đình Hoa thúc, Hoa Tử và Diệp Khanh, dành cả phần nho nhỏ cho gia đình Tán Bố bên Thảo Nguyên nữa! Chà, thích hết rồi còn đâu XD~

Lời nhắn